Phùng Kiếp

Chương 30: Phùng Kiếp Chương 30


Trời đêm muộn, hai người đàn ông mặt đối mặt hai tay hai chai bia vơi nửa, trên bàn lăn lốc chai rỗng, đồ nắm vương vãi lung tung. Vương Tam Kha uống khá chừng mực, anh nhận thức rằng mình còn phải lái xe. Còn anh ta - Mai Hắc Quang như được giải thoát, nhậu hết mình.

Vương Tam Kha:" Tôi biết cậu còn nhớ truyện quá khứ."

Mai Hắc Quang:" Biết rồi sao còn phê duyệt tôi vào công ty? Không sợ tôi sẽ giết anh sao?"

Anh nở nụ cười mê hoặc:" Tôi biết cậu không thể, chỉ có nửa thanh kiếm trong trong trái tim của cậu gắn kết với nửa thanh kiếm trong trái tim cô ấy mới giết được tôi."


Anh ta thở dài một hơi, đúng là cái người này từ trước tới giờ vẫn thông minh hơn anh ta. Anh ta đã quen anh từ kiếp trước, lúc còn rất nhỏ, lúc Mai Hắc Quang còn ở trên núi Thư Li, thừa hiểu tính anh, Thần chơi thân với Tử Thần. Giờ đây lại trở thành kẻ thù. Thật nực cười, khó tin!


Mai Hắc Quang tửu lương kém, Vương Tam Kha anh lại phải chở anh ta về. Sau đó anh không vội về nhà, anh đi tới nhà Lâm Kiều Vi. Đèn phòng vẫn sáng, có vẻ đang chạy deadline. Anh tựa vào cửa xe, gọi cô.


Cô gái đang cặm cụi chạy deadline nhập mặt nhận được cuộc điện thoại, lập tức bắt máy với dáng vẻ khó chịu:" Xin chào, số máy này đang bận xin quý khách gọi lại sau!"

Không để cô cúp máy:" Vậy cô đây không có thời gian cho tôi luôn hả?"


Cô sửng sốt, mất liên lạc với anh mấy ngày nay, cô chợt nhớ anh, bỏ deadline ở đó, nói chuyện với anh vậy:" Có chứ. Anh đang ở đâu?"

" Dưới nhà cô."

Cô tồng tộc chạy ra khỏi nhà, trên người vẫn là bộ đồ ngủ mỏng chạy tới ôm lấy cổ anh. Khoảng cách giữa hai người được rút ngắn lại. Anh sững người, lâu lắm rồi chưa có cảm giác cô ôm anh. Cô vui vẻ:" Lâu quá chưa gặp anh! Anh tới đây làm gì vậy?"


Anh không trả lời cô, xoa mái tóc bù xù ấy, khoác lên thân thể mỏng manh chiếc áo khoác:"Ngủ sớm đi, không cần chạy deadline nữa, sức khỏe là trên hết. Mai tôi đón em, ngủ ngon."


Cô cười e thẹn, vẫy tay chào anh, đợi anh đi khuất dần mới vào nhà, lòng đong đầy ngọt ngào. Trót thích anh mất rồi!
Đăng bởi: